Mọi người thường bảo mình là một người hoạt bát và tự tin trong công việc. Nhưng thú thực mình cũng có nhiều lúc rất rụt rè và thiếu tự tin.
Trong quá trình học PhD, mình thường xuyên phải tham gia các buổi học hoặc meeting online với các giáo sư và sinh viên PhD khác. Có lẽ đến 70% những người tham gia trong các buổi này đều đã quen thân với nhau từ trước, hoặc cùng là người bản địa nên đã có sự gắn kết nhất định về mặt văn hoá – tư duy, còn mình thì đúng nghĩa “chân ướt chân ráo” bước chân vào “giới” học thuật ở Ireland. Bởi vậy khi ở trong những buổi họp này, mình trở nên vô cùng rụt rè, khác hẳn với tính cách của mình lúc giao tiếp ngoài đời. Mình thường rất ngại nói lên suy nghĩ của mình hoặc tham gia vào cuộc hội thoại với mọi người. Thậm chí, nhiều lúc có ý tưởng và câu hỏi hẳn hoi, mình cũng không dám mở microphone để nói. Để đến khi ý kiến được nói lên bởi một người khác, mình lại tiếc nuối “giá như lúc đó mình mạnh dạn nói…”.
Mình nghĩ nguyên nhân chính của sự rụt rè này đến từ suy nghĩ “mình là thiểu số ở đây”, khi được đặt trong một tập thể toàn những người đã có mối quan hệ gắn bó trước đó. Mặc dù mọi người rất vui vẻ chào đón mình, và có lẽ họ không quá để tâm đến “sự khác biệt” của mình (như mình nghĩ), nhưng cảm giác “thiểu số” vẫn tồn tại trong sâu thẳm suy nghĩ của mình. Cảm giác này giống như ngày đầu tiên bạn bắt đầu đi làm ở một công ty mới, hoặc chuyển đến một ngôi trường mới—nơi mà tất cả mọi người đã quen nhau từ trước.
Một nguyên nhân nữa có thể là do mình bị lo lắng khi trình bày ý kiến trước những người có trình độ và kinh nghiệm dày dặn hơn mình. Bên cạnh đó, việc phải giao tiếp hoàn toàn qua màn hình máy tính càng khiến mình cảm thấy khó nắm bắt tính cách và suy nghĩ của người đối diện. Khi giao tiếp ngoài đời, mình có thể cảm nhận được phần nào tính cách của họ qua ánh mắt hoặc ngôn ngữ cơ thể, nên sẽ tự tin và thoải mái hơn.
Mình nghĩ rằng theo thời gian, khi dần quen thân hơn với mọi người trong những hội nhóm này, mình sẽ giảm bớt cảm giác thiếu tự tin này, và có thể cảm thấy thoải mái hơn trong việc tham gia nói chuyện. Nhưng để khắc phục triệt để, mình cần phải học hỏi nhiều hơn để có thêm kiến thức và trải nghiệm. Khi đó, việc nói lên ý kiến trong các buổi họp sẽ không trở thành rào cản lớn với mình nữa.
Tin vui là trong vài buổi họp gần đây, mình đã có thể đóng góp được ít nhất một ý kiến trong buổi họp, chứ không im lìm sau màn hình máy tính như những lần trước nữa. Lúc phát biểu cũng run lắm, nhưng hi vọng dần dần mình sẽ quen.
Không biết có bạn nào từng ở trong hoàn cảnh như mình không? Nếu các bạn có giải pháp nào giúp cải thiện việc này thì cho mình biết với nhé.
Cảm ơn các bạn đã đọc bài viết ♥️
Note: Bài viết này được sản xuất để đăng trên Facebook page Tea with Tâm, nên ngôn ngữ và cách trình bày tương đối đơn giản để phù hợp với xu hướng đọc của khán giả trên nền tảng này. Từ tháng 10/2023, website Tea with Tâm ra đời, với mong muốn mang tới những bài viết chi tiết và có chiều sâu hơn, song song các bài viết ngắn. Rất mong các bạn đón nhận!